Người ta nói, người già giống con nít. Nhưng có một khác biệt nhỏ xíu, mà đau thắt.
Trẻ con tè dầm thì được ôm vào lòng, dỗ một câu “Không sao đâu, có mẹ ở đây.”
Còn người già… run rẩy và xấu hổ, vì chẳng còn ai lau khô giùm họ nữa.
Có cô bé nào đó từng hỏi như thế. Ngây ngô thôi, mà gợi một cơn nhói rất dài.
⸻
Người già cũng từng có một đời. Một đời chống gió chắn mưa, từng bưng bát cơm đầy cho ai đó nhỏ hơn mình.
Từng là nơi nương tựa của một đứa trẻ. Từng bế lên rồi dỗ: “Nín đi, có mẹ ở đây.”
Rồi họ dần cúi xuống. Tay run, chân chậm, mắt mờ.
Rồi họ cũng nói lặp lại một chuyện cũ mèm, cười một mình, khóc chẳng ai hay.
Rồi họ cũng sẽ tè dầm. Không phải vì họ muốn, mà vì cơ thể đã trả dần từng món nợ thời gian.
Chúng ta thì lớn lên. Bận bịu. Mỏi mệt.
Ta quên mất có những người đang lặng lẽ rút lại khỏi cuộc đời, từng chút một, không lời oán trách.
Chỉ chờ một câu nói nhẹ như gió: “Không sao đâu, con ở đây.”
⸻
Hồi nhỏ, bạn từng tè ra quần. Có người đã lặng lẽ lau khô, dỗ bạn ngủ, giặt chiếc khăn ướt suốt cả đêm.
Giờ người ấy không còn mạnh mẽ.
Nếu bạn thấy họ phiền, xin hãy nhớ lại: đã từng có một bàn tay che gió cho bạn như thế.
⸻
Không ai muốn mình trở thành gánh nặng.
Không ai muốn mình là phiền muộn trong chính căn nhà mình dựng lên.
Nếu có thể tử tế, xin bắt đầu bằng cách thương một người già.
Như thể bạn đang ôm một đứa trẻ – đứa trẻ ấy… không còn mẹ để vỗ về nữa.