tuổi tác chỉ là con số, cu bà 103 tuổi phá kỷ lục thế giới và giành huy chương vàng bộ môn chạy bộ, cự ly 50m và 100m
Tuy nhiên tấm gương về một bà cụ người Mỹ đã 103 tuổi đạt giải vô địch giải chạy toàn quốc sẽ khiến bạn suy nghĩ lại bản thân.
Tại Giải điền kinh quốc gia Hoa Kỳ dành cho người cao tuổi (từ 50 tuổi trở lên) vừa tổ chức tuần này tại Albuquerque, bà Julia Hawkins, 103 tuổi (bà sinh ngày 10/2/1916), là vận động viên lớn tuổi nhất.
Cách đây hai năm, khi bà 101 tuổi, bà lập kỷ lục quốc gia môn chạy tốc độ cự ly 100 mét với 39,62 giây, năm nay bà về đích chậm hơn trước 6 giây nhưng vẫn là tốc độ kỷ lục vì không có ai đạt đượctốc độ ấy khi đã ngoài 100 tuổi.
Bà Hawkins sống ở thành phố Baton Rouge, bên bờ sông Mississippi, tiểu bang Louisiana. Bà có cuộc hôn nhân hạnh phúc kéo dài 70 năm với người chồng đã mất trước bà đã lâu, có bốn con, ba cháu và một chắt. Bây giờ bà dành thời gian cho bạn bè, hầu như ngày nào bà cũng ra ngoài ăn trưa với bạn bè, chứ không ăn cơm ở nhà.
Hàng ngày bà dậy sớm tập thể dục, đi bộ hoặc chạy xe đạp. Công việc của bà trong mấy chục năm hưu trí là dành thời gian chăm nom cây cối và các khóm hoa ở vườn nhà. Bà rèn luyện để chuẩn bị thi đấu bằng cách chạy trên hè phố nơi phố nhà, bà vẽ vạch lên hè để biết chỗ nào là 50 mét, chỗ nào là 100 mét để luyện chạy về đích.
Bà được mọi người tặng cho biệt danh là cụ bà ‘bão táp’ do tinh thần tốc độ bà hàng ngày phấn đấu. Nhưng bà bảo bà thích được gọi là ‘hồng hoa’ hơn vì bà thích hoa lắm, lúc nào bà cũng gài đoá hoa hái từ vườn nhà lên mái tóc, kể cả khi mặc đồ thể thao thi đấu trên đường chạy.
Bà sống một mình, nhưng hàng ngày có người giúp việc đến lúc buổi tối chuẩn bị cho bà bữa ăn nhẹ rồi ngủ lại đến sáng làm cho bà bữa sáng rồi về. Bà bảo cách thu xếp ấy rất thích hợp với bà.
Ở tuổi đó, lại năng động nhường ấy, không ít người muốn biết bí quyết sống khoẻ của bà là gì.
Cách đây hai năm, khi bà 101 tuổi, bà lập kỷ lục quốc gia môn chạy tốc độ cự ly 100 mét với 39,62 giây, năm nay bà về đích chậm hơn trước 6 giây nhưng vẫn là tốc độ kỷ lục vì không có ai đạt đượctốc độ ấy khi đã ngoài 100 tuổi.
Bà Hawkins sống ở thành phố Baton Rouge, bên bờ sông Mississippi, tiểu bang Louisiana. Bà có cuộc hôn nhân hạnh phúc kéo dài 70 năm với người chồng đã mất trước bà đã lâu, có bốn con, ba cháu và một chắt. Bây giờ bà dành thời gian cho bạn bè, hầu như ngày nào bà cũng ra ngoài ăn trưa với bạn bè, chứ không ăn cơm ở nhà.
Hàng ngày bà dậy sớm tập thể dục, đi bộ hoặc chạy xe đạp. Công việc của bà trong mấy chục năm hưu trí là dành thời gian chăm nom cây cối và các khóm hoa ở vườn nhà. Bà rèn luyện để chuẩn bị thi đấu bằng cách chạy trên hè phố nơi phố nhà, bà vẽ vạch lên hè để biết chỗ nào là 50 mét, chỗ nào là 100 mét để luyện chạy về đích.
Bà được mọi người tặng cho biệt danh là cụ bà ‘bão táp’ do tinh thần tốc độ bà hàng ngày phấn đấu. Nhưng bà bảo bà thích được gọi là ‘hồng hoa’ hơn vì bà thích hoa lắm, lúc nào bà cũng gài đoá hoa hái từ vườn nhà lên mái tóc, kể cả khi mặc đồ thể thao thi đấu trên đường chạy.
Bà sống một mình, nhưng hàng ngày có người giúp việc đến lúc buổi tối chuẩn bị cho bà bữa ăn nhẹ rồi ngủ lại đến sáng làm cho bà bữa sáng rồi về. Bà bảo cách thu xếp ấy rất thích hợp với bà.
Ở tuổi đó, lại năng động nhường ấy, không ít người muốn biết bí quyết sống khoẻ của bà là gì.
Bà bảo thì cứ cố gắng vận động, lúc nào cũng có việc gì đó làm cho chân tay bận rộn.
Giữ thân hình vừa phải, đừng để cơ thể bị quá cân, luôn giữ mức cân trong tầm kiểm soát bằng cách vận động và thể dục. Quan trọng nữa là phải tìm cho mình có được thú vui, có sự hào hứng với điều gì mà mình quan tâm. Có thú vui, có lao động, có sự quan tâm với xung quanh làm cho cả tinh thần và thể chất của mình đều luôn hoạt động được là tốt nhất.
Điều làm bà cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa nhất là được thấy cả bốn đứa con đều trưởng thành nay là những người đàng hoàng, tử tế và có công ăn việc làm, có sự nghiệp thành đạt, các cháu nội ngoại của bà đều học giỏi và ngoan ngoãn.
Điều làm bà cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa nhất là được thấy cả bốn đứa con đều trưởng thành nay là những người đàng hoàng, tử tế và có công ăn việc làm, có sự nghiệp thành đạt, các cháu nội ngoại của bà đều học giỏi và ngoan ngoãn.
Bà bảo đối với bà đó là niềm tự hào cao nhất – chứ còn cái vụ chạy thi phá kỷ lục mà báo chí và tivi đưa tin khắp nơi kia thì đối với bà cũng chỉ là chuyện vui vẻ ‘hoa lá cành’ thôi.
Ngẫm nghĩ một chút, bà trải lòng mình:
Ngẫm nghĩ một chút, bà trải lòng mình:
“Hãy giữ ngọn lửa say mê, dù là điều gì đi nữa, đọc sách giấy, nghe sách ghi băng, chụp ảnh, vẽ tranh, học đàn, chơi nhạc, chơi thể thao, tuỳ cơ ứng biến với hoàn cảnh để có cho mình một niềm vui riêng gì đó mà không phải trông chờ vào ai mang niềm vui tới cho mình. Hãy chiêm nghiệm và cảm nhận những giây phút huyền diệu mà cuộc đời quý giá này đã cho ta từng được chứng kiến. Tôi đã làm như thế trong nhiều thập kỷ. Tôi thường nhớ lại cảnh mặt trời lên trên biển, cảnh hoàng hôn trên bến cảng, cảnh cầu vồng sau cơn mưa, những đàn chim ríu rít trên cây, những bản nhạc hay từng được nghe, và những điều ghi trong tâm trí tôi không bao giờ phai là những lời yêu thương mọi người đã từng dành cho tôi trong bao nhiêu sự kiện cuộc đời.
Đối với tôi, đó là những giây phút huyền diệu tạo cho tôi năng lực sống. Mà các bạn có biết không, tất cả những điều huyền diệu ấy đều là những thứ cho không. Cảm nhận ấy sẽ còn mãi với tôi, đối với tôi là thế. Tôi mong mọi người hãy luôn mở lòng đón nhận những phút giây huyền diệu ấy để cho chính mình cảm thấy trọn vẹn và vui sướng, dù ở tuổi nào hay trong hoàn cảnh nào, nếu được như thế, sẽ không cảm thấy lẻ loi và cô đơn”.
Đối với tôi, đó là những giây phút huyền diệu tạo cho tôi năng lực sống. Mà các bạn có biết không, tất cả những điều huyền diệu ấy đều là những thứ cho không. Cảm nhận ấy sẽ còn mãi với tôi, đối với tôi là thế. Tôi mong mọi người hãy luôn mở lòng đón nhận những phút giây huyền diệu ấy để cho chính mình cảm thấy trọn vẹn và vui sướng, dù ở tuổi nào hay trong hoàn cảnh nào, nếu được như thế, sẽ không cảm thấy lẻ loi và cô đơn”.
Năm tháng tập đạp xe đã rèn luyện đôi chân bà trở nên chắc khỏe hơn. Vì thế, dù đã hơn 100 tuổi nhưng đầu gối, lưng và hông vẫn rất ổn. Chỉ duy có thị lực của bà là hơi kém.
"Tôi lo lắm, cảm giác không nắm bắt được khi có vấn đề gì xảy ra. Hy vọng là mắt tôi sẽ vẫn sáng cho đến lúc cuối đời".
"Tôi lo lắm, cảm giác không nắm bắt được khi có vấn đề gì xảy ra. Hy vọng là mắt tôi sẽ vẫn sáng cho đến lúc cuối đời".