Thursday, July 11, 2019

☂ ...CHÚNG TA SAU NÀY CÁI GÌ CŨNG CÓ. CHỈ LÀ KHÔNG CÓ CHÚNG TA .



Có những điều cứ tưởng chẳng thể nào, mà rồi nó vẫn cứ điềm nhiên xảy ra.

Cứ ngỡ rằng chẳng có gì khiến đôi mình cách xa, ấy vậy mà cuối cùng cũng “lạc mất nhau”.

Em dạo bước trên con đường quen thuộc, những hàng cây, góc phố, quán xá vẫn như vậy, chỉ khác là bây giờ chỉ còn mình em lạc lõng trên con phố. Ngoài kia có biết bao con người qua lại, nhưng em chẳng thể nào tìm được bóng dáng ai kia, chẳng thể nào tìm được cái vẫy tay ra hiệu “anh đang ở đây”. Phải rồi, anh đã rời xa thành phố này rồi, rời xa em, rời bỏ tình yêu của hai đứa mình.

Em bước chân vào một quán quen, ngồi vào một góc nhâm nhi ly cà phê. Trước kia em ít khi uống cà phê, nó có gì ngon đâu mà anh cứ thích uống cơ chứ. Nhưng giờ em lại rất thích nó, nhâm nhi rồi nghe những bản nhạc du dương. Bầu trời mây đen lại giăng kín rồi, chẳng còn ai chung bước trên con đường mưa với cái ô chỉ đủ cho hai đứa không bị ướt đầu.

Chúng mình yêu nhau khi cả hai đều đang là sinh viên, em là sinh viên năm nhất, còn anh là sinh viên năm hai. Vì là sinh viên tỉnh lẻ nên hai đứa đều chẳng có nhiều tiền, những buổi hẹn hò chỉ đơn giản là đạp xe vòng quanh thành phố, uống ly trà đá hay nước mía. Để có tiền trang trải thêm cuộc sống, cả hai đều đi làm thêm. Hai đứa xin vào làm thêm chung một quan nước, vậy nên có nhiều thời gian bên nhau hơn, cùng làm việc, cùng chơi đùa với nhau. Còn nhớ không anh, thỉnh thoảng em còn chọc anh bằng cách giả bộ khen anh khách kia sao đẹp trai thế, còn giả bộ liếc mắt, cười mỉm với người ta khiến anh vừa ghen vừa giận em nữa. Chúng mình để giành tiền mua cho nhau những món quà nhỏ, mua quần áo cặp, giày cặp để mang. Tình yêu của mình cứ trôi qua thật bình yên.

Em và anh cũng nhau vẽ nên bức tranh tương lai: hai đứa tìm được công việc ổn định, rồi anh sẽ đưa em về ra mắt gia đình, chúng mình sẽ làm đám cưới rồi đi tuần trăng mật ở Nha Trang, hai đứa sẽ kiếm thật nhiều tiền mua một ngôi nhà nhỏ, rồi sinh con. Anh từng nắm tay em thật chặt và nói “Hứa với anh, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ buông tay anh nhé. Anh sẽ cố gắng kiếm tiền để chăm sóc em và các con sau này nữa”. Tình yêu của hai đứa vẫn cứ đẹp khiến bao người ngưỡng mộ.

Mọi thứ thay đổi khi anh tốt nghiệp đại học, còn em thì vẫn đang học năm cuối. Anh ra trường không còn ở kí túc xá nữa, anh chuyển ra nhà trọ cách em gần chục cây số. Anh bắt đầu loay hoay đi thử việc, xin việc, rồi làm thêm để kiếm tiền. Thời gian mình giành cho nhau ngày càng ít đi khi em cũng bận học lo cho việc tốt nghiệp. Không còn gặp nhau nhiều như trước, chỉ là những cuộc điện thoại hay tin nhắn mà thôi. Cuối tuần mình vẫn gặp nhau hẹn hò, kể cho nhau nghe về mọi chuyện, về việc anh vất vả đi xin việc mãi chẳng được, về việc anh đi làm thêm suốt ngày để kiếm tiền, kể việc học của em như thế nào. Ngày tháng trôi đi, cả hai đứa cứ vẫn cố gắng vì tương lai.

Anh may mắn được nhận vào một công ty, sau một thời gian àm việc, thấy anh có năng lực nên anh được nhận vào làm chính thức. Anh có nhiều mối quan hệ hơn, thời gian anh giành cho công việc cũng như các mối quan hệ đồng nghiệp ngày càng nhiều hơn.

Em giận anh ngày càng nhiều hơn. Giận vì anh không nhắn tin hay gọi cho em, giận anh quên ngày kỉ niệm tình yêu, giận anh không hay đến thăm em nữa. Anh trách em không hiểu chuyện, trách em trẻ con, anh phải bận kiếm tiền để lo cho tương lai. Nhưng anh đã quên mất anh còn người yêu, anh không còn quan tâm, không còn nói những lời yêu thương, không dỗ dành khi em giận anh nữa. Có một khoảng cách vô hình giữa anh và em, khiến cho chúng ta ngày càng xa cách. Em đã tự động viên bản thân anh đang cố gắng vì bức tranh tương lai hai đứa vẽ nên anh mới như vậy thôi. Nhưng cái gì cũng vậy, lâu dần mọi thứ dần phai nhạt đi.

Cứ như vậy những lần giận hờn, những cuộc cãi vã ngày càng nhiều. Phải chăng những lo toan cuộc sống đã khiến chúng ta trở nên như vậy. Chỉ một thời gian ngắn, anh và em đã ở một khoảng cách rất xa chẳng thể quay trở về vị trí ban đầu được nữa. Người ta bảo Trái Đất tròn nên đi một vòng sẽ trở về với nhau. Nhưng em nhận ra, trái đất to lớn như thế, hết một đời người cũng chưa thể đi hết một vòng. Cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào cách rời, ấy thế mà chỉ cần xoay người lại một cái đã trở thành người dưng, lạc nhau muôn đời. Cả anh và em cũng đau đớn chấp nhận chúng mình chỉ còn là “người yêu cũ” của nhau. Những lời hứa, những hẹn thề cứ vậy để hạt bụi thời gian phủ mờ tất cả.

Vài năm trôi qua, khi dường như mọi thứ đã xưa cũ, em nhận ra bản thân vẫn còn vấn vương rất nhiều. Rồi sau này em vẫn sẽ nhớ, vẫn nhớ có một chàng trai cùng em viết lên thanh xuân tươi đẹp năm ấy.

Thế giới ngoài kia có biết bao nhiêu người giống em, giống anh, có biết bao người có những tiếc nuối chẳng thể cất thành lời. Có biết bao người bỏ lỡ người thương, xót xa “đúng người sai thời điểm”. Nhưng dù sao đi nữa, cũng cảm ơn thanh xuân năm đó đã có người xuất hiện và cùng ta đi qua quãng thời gian đẹp đẽ ấy.

Và rồi nghẹn ngào vì “chúng ta sau này cái gì cũng có, nhưng lại không có chúng ta.”