📖
Hôm qua trên đường về nhà, tôi gặp một cô gái vô cùng xinh đẹp trên tàu điện ngầm. Cô ấy rất đẹp. Cô bước vào tàu điện ngầm khi trong khoang tàu có khá đông người. Khuôn mặt tự tin, đôi mắt sáng, dáng người nhỏ nhắn. Cô không cười, không nhìn xung quanh, dựa lưng vào thành tàu và cúi xuống đọc sách. Tôi luôn nghĩ, chẳng có hình ảnh nào tình hơn hình ảnh một cô gái cầm cuốn sách, và bỏ quên thế giới xung quanh.
Cô ấy đẹp, vì không chỉ tôi thỉnh thoảng liếc lên nhìn cô như thể, tôi sợ nếu tôi nhìn vào cô quá lâu, tôi sẽ vô tình làm cho cô bớt đẹp đi. Tôi giống một tên trộm, lén nhìn vào một thứ tuyệt đẹp của tạo hóa, và mong đánh cắp về nhà mình. Nhiều người cũng nhìn cô, một điều không thường xảy ra ở Pháp, nơi người ta không thực sự muốn thô lỗ xâm phạm cá nhân người khác, dù chỉ là một cái nhìn.
Tôi nghĩ, trên cuộc đời này, có hai dạng phụ nữ.
Những người phụ nữ cực kì xinh đẹp, họ đẹp nổi bật để cả thế giới phải công nhận rằng họ đẹp, nhìn ngắm họ, ngưỡng mộ họ và thèm muốn họ, như người phụ nữ tôi nhìn thấy ở trên.Tôi từng ở bên một cô gái, cô ấy không đẹp, tôi không yêu, tôi chỉ làm bạn với cô, tôi không nhìn ra vẻ đẹp của cô. Trung thực mà nói, tôi đánh giá rất thấp vẻ bề ngoài của cô ấy, tôi lờ cô ấy đi, dù cô ấy khá thích tôi, tôi nghĩ vậy, sau những gì cô ấy nói, và sau những gì cô ấy muốn làm để chăm sóc tôi. Tôi vô tình, tôi đẩy cô ấy đi. Tôi mải mê sống với đam mê, tôi quan tâm đến nhiều người. Nhưng tôi chẳng bao giờ quan tâm đến cô đúng mực. Rồi một ngày, tôi không biết chuyện gì xảy đến với mình. Tôi ngủ dậy, như thể có gì đó trong tôi thay đổi, như thể tôi thấy thiếu thốn vì cô ấy đã thôi không còn quan tâm đến tôi nữa.
Dạng phụ nữ thứ hai, là những người phụ nữ đẹp trong mắt người đàn ông yêu họ. Ở loại thứ hai, không phải ai cũng nhìn thấy họ đẹp, họ khiêm tốn, họ lẫn vào đám đông, họ hòa vào dòng người để sống một nhịp sống bình thường. Một vài người để ý, một vài người không. Có lẽ bạn, hay tôi không thấy họ đẹp. Nhưng lý do duy nhất chỉ vì ai đó đã lấy trộm vẻ đẹp đó làm của riêng, và họ chỉ còn đẹp với duy nhất những người, những người yêu họ
Tôi không biết tại sao, tôi yêu cô ấy. Cô gái tôi chê xấu, tôi từng nói, dù thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ yêu em. Vậy mà tôi yêu. Đột nhiên yêu. Cô ấy cũng tự nhiên, thật vô cùng xinh đẹp trong mắt tôi. Tất cả mọi thứ trên đời tôi muốn lúc đó, chỉ là được nhìn khuôn mặt cô ấy, nhìn cô ấy cười và ở bên cô. Tôi thấy mình thật ngu ngốc sau bao ngày tháng hờ hững với cô ấy. Để rồi tự mình cảm thấy mình thật thảm hại khi luôn tìm mọi cách tiếp cận cô. Tôi thật thảm hại lúc đó. Nhưng tôi bất chấp, dù tôi thảm hại ra sao, dù tôi phải từ bỏ lòng kiêu ngạo của mình, tôi cũng sẽ làm để được cô yêu tôi, người phụ nữ xinh đẹp của tôi.
Tôi chỉ đang cố gắng miêu tả với các bạn dạng phụ nữ thứ hai mà tôi kể trên. Những người có nét đẹp đặc biệt mà chỉ có những người yêu họ mới đủ sáng suốt để nhìn thấy, để đánh giá đúng, để mong được nhìn thấy hàng ngày. Tôi nghĩ, đấy mới thực sự là người phụ nữ tôi muốn được gặp trong đời. Những người làm tôi yêu, vô điều kiện.
Không có phụ nữ nào giá trị hơn phụ nữ nào, họ là quà tặng vô giá mà tạo hóa ban cho loài người. Tôi nghĩ, nếu tất cả phụ nữ cùng cười, trái đất này không cần đến mặt trời để tạo ánh sáng nữa. Không có phụ nữ nào xinh đẹp hơn phụ nữ nào, vì rút cuộc, họ sẽ luôn tìm thấy người đàn ông, những người đàn ông nhìn thấy họ đẹp nhất thế giới này. Nên phụ nữ à, đừng bao giờ tự ti về vẻ ngoài của mình. Thế giới có thể đổ dồn mọi con mắt vào Audrey Hepburn, nhưng thế giới nói chung là thứ vô nghĩa. Chính bạn mới là cả thế giới đối với người đàn ông của bạn, đấy mới là điều quan trọng hơn hết thảy, đấy mới là vẻ đẹp thực sự của một người phụ nữ, vẻ đẹp khiến người đàn ông của bạn coi thế giới bên ngoài bạn là thứ vô giá trị. Chỉ có bạn là vô giá mà thôi.
Tôi rất thích câu nói của anh chồng trong phim Away We Go (Sam Mendes, 2009), khi cô vợ tự ti về thân hình đang phát phì của mình do mang thai:
“I’ll love you even if you gain so much weight I cant find your vagina”.